Đêm nằm con nghĩ về Cha
Bỗng dưng con lại khóc òa nhớ thương
Thế rồi thức trắng đêm trường
Thẫn thờ dậy thắp nén hương lạy Người.
Xa cha 23 năm rồi
Mà sao con vẫn bồi hồi không quên.
Đêm nay dưới ánh sáng đèn
Con ghi lại những nỗi niềm riêng tư:
Mẹ mất từ năm sáu tư( 1964)
Sao Cha vẫn cứ khư khư một mình?
Bao nhiêu công việc gia đình,
Đàn con nhỏ dại một mình Cha lo.
Cha lo con dại bơ vơ
Thiếu ăn, thiếu mặc biết nhờ vào ai
Đêm khuya nghe tiếng thở dài
Chắc Cha lo lắng tưong lai con mình.
Còn con: nín khóc, lặng thinh
Một mình mình biết, một mình mình thương!
Ngày con cắp sách đến trường
Bao nhiêu công việc đổ dồn cho Cha.
Đến ngày con đi học xa
Các em thì lại đang là tuổi thơ.
Chiến tranh ập đến bất ngờ
Càng thêm vất vả bao giờ mới thôi.
Tuổi Cha thì đã già rồi
Dầm mưa dãi nắng: da mồi, tóc sương.
Vượt qua bao nỗi can trường
Con thuyền Cha lái- trùng dương sóng trào.
Rồi Cha cũng được tự hào
Các con khôn lớn cũng cao bằng người
Giờ đây nhớ lắm Cha ơi
Một mình đơn lẻ ba mươi năm trời
Nuôi con mong được nên người
Còn Cha thì đã là người cõi tiên!
Chúng con thề giữ lời nguyền
Làm người có ích-Cha khuyên ngày nào.
Đêm đêm mong được chiêm bao
Gặp Cha để báo công lao cho Người.
(Vinh, tháng 10- 2018
Ghi chú: Cha tôi mất năm 1995, hưởng thọ 88t.
Tác giả: Đinh Xuân Châu)
Nhận xét
Đăng nhận xét